Ep. 07: Chữa lành đứa trẻ bên trong

Halina Nguyễn

9/28/202510 phút đọc

Nội dung

  • Lời nói đầu

  • Tổn thương thuở nhỏ ảnh hưởng đến mình như thế nào?

  • Hành trình chữa lành

  • Lời kết

1.Lời nói đầu

Năm đó, sau một cơn sốt kéo dài khiến cơ thể kiệt quệ, mình tỉnh dậy với cảm giác căng thẳng và nặng nề. Trong trạng thái bất an ấy, không biết bấu víu vào đâu, mình đã tìm đến một người bạn để trải bài Tarot. Thực ra, trước giờ mình vốn không tin vào bói toán. Mình xem Tarot khi ấy chẳng phải để tiên đoán tương lai, mà chỉ mong tìm một chút an ủi tinh thần.

Thế nhưng, đôi khi những điều ta không tin lại chạm đến mình sâu sắc nhất. Bạn đọc bài Tarot, sau khi trải bài, bạn lặng thinh một lúc lâu và nói một câu mà mình nhớ mãi: “Chị đang mang trong mình một đứa trẻ bị tổn thương.”

Khoảnh khắc ấy như một mũi kim xuyên thẳng vào tim. Mình khựng lại, vừa hoang mang, vừa như bừng tỉnh. Có lẽ, tận sâu bên trong, mình đã luôn biết điều đó, chỉ là chưa bao giờ dám gọi tên. Và cũng từ giây phút ấy, mình bắt đầu hành trình tìm hiểu và thực hành “Chữa lành đứa trẻ bị tổn thương bên trong.”

Mình nhận ra rằng: những tổn thương thời thơ ấu không hề nhỏ bé hay dễ quên như ta vẫn tưởng. Chúng có thể âm thầm in dấu và đi theo ta suốt cuộc đời, ảnh hưởng đến tính cách, mối quan hệ, cách ta yêu, cách ta chọn công việc, thậm chí cả cách ta nhìn nhận bản thân. Trong bài viết này, mình chia sẻ trải nghiệm cá nhân – có thể sẽ không đúng với tất cả, nhưng hy vọng bạn sẽ tìm thấy sự đồng cảm, và đâu đó, một chút sức mạnh để nhìn thẳng vào chính mình và bước tiếp hành trình của riêng bạn.

2.Tổn thương thuở nhỏ ảnh hưởng đến mình như thế nào?

Người lớn thường nghĩ trẻ con chẳng hiểu gì nhiều, rằng những điều nhỏ nhặt rồi cũng sẽ qua. Nhưng với trẻ thơ, những chuyện tưởng chừng đơn giản đôi khi lại trở thành một vết thương sâu thẳm.

Năm mình chưa tròn một tuổi, mẹ mang thai em thứ hai. Vì bận bầu bí và nhiều lý do khác, mình được gửi về sống cùng bà nội. Quãng thời gian đó kéo dài hơn mười năm – mãi đến lớp 6 mình mới về sống cùng ba mẹ. Nhà bà nội chỉ cách ba mẹ chưa đến một cây số, ba mẹ vẫn thường ghé thăm, mình vẫn được đưa qua chơi với mấy đứa em, nhưng trong lòng đứa trẻ ngày ấy, cảm giác bị “tách ra” đã hằn thành nỗi cô đơn khó nói thành lời.

Có một ký ức mình vẫn nhớ rõ: một buổi sáng, trước khi đi học, mình ghé về nhà ba mẹ. Ba đứa em ríu rít trên giường (vì lúc đó em út mới sinh không lâu), mỗi đứa cầm một chiếc kẹo. Còn mình thì bị giục đi nhanh kẻo muộn học, chẳng kịp cầm lấy viên kẹo nào. Khi bước vào lớp, nước mắt rưng rưng, cô giáo hỏi mình tại sao khóc, mình chỉ nói rằng mình… đau bụng. Đứa trẻ năm đó không hiểu được sự vội vã của mẹ, chỉ biết một điều duy nhất: “Mẹ không cho mình kẹo, còn các em thì có.” Và với nó, đó là một nỗi bất công quá lớn.

Đến khi về nhà ở tuổi 12, một hành trình khác bắt đầu. Ba đi làm xa, mẹ làm đến tối mới về. Thế là mình trở thành “chị cả thay cha mẹ” – một tay lo cho ba đứa em, từ nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ đến chăm em. Có lần, mình xin mẹ cho em gái (chỉ kém mình 18 tháng) tập nấu cơm để đỡ đần, nhưng mẹ gạt đi, bảo nó còn nhỏ. Từ đó, khoảng cách giữa mình và mẹ ngày một lớn. Mình thu mình lại, sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình.

Những năm sau đó, sự tổn thương âm thầm kết tinh thành tính cách. Mình trở nên khép kín, ít bạn, thích sống đơn độc. Mình cảm thấy an toàn khi 1 mình, trong nhóm bạn có thể nhìn mình rất nhiệt tình, nhưng khi xa họ, mình không kết nối, mình không bao giờ chủ động nhắn tin với bất cứ 1 người bạn nào.

Ngay cả trong quá trình tìm hiểu một ai đó, chỉ cần trong quán cà phê họ vô tình liếc nhìn một cô gái khác, hoặc họ vô tình nhắc tên một người con gái khác, là cảm xúc trong mình lập tức về con số không, lòng mình chùng xuống, lập tức đóng cánh cửa vừa mới hé. Sự phòng vệ vì tổn thương “bỏ rơi” khi còn bé, mình không cho phép ai làm tổn thương mình.

3.Hành trình chữa lành

Sau buổi trò chuyện định mệnh với bạn bốc bài Tarot, mình bắt đầu đi tìm những phương pháp để hiểu và chữa lành chính mình. Mình tìm đến các nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, lắng nghe những người làm trị liệu tâm linh. Mỗi người cho mình một góc nhìn, một công cụ khác nhau.

Thế nhưng, dần dần mình nhận ra: người có thể đồng hành với mình đến tận cùng chỉ có chính mình. Không ai có thể thay mình đối diện với ký ức và nỗi đau. Vậy là mình tập quay về bên trong – viết lại nhật ký tuổi thơ, để cho những ký ức đau buồn được gọi tên thay vì bị chôn giấu. Mình học cách ngồi thiền, nhắm mắt tưởng tượng ôm lấy đứa trẻ ngày xưa, nói với nó rằng: “Ngày đó em đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng bây giờ đã có chị ở đây. Em không còn cô đơn nữa.”

Chặng đường mới trôi qua hơn một năm, nhưng mình cảm nhận rõ sự đổi thay. Mình bình thản hơn trước những ký ức cũ, thôi không trách móc, cũng không né tránh. Chữa lành không phải là xoá đi quá khứ, mà là học cách chấp nhận, sống chung và rồi từ từ, vết thương ấy trở thành một phần của sức mạnh. Và những bước chữa lành của mình là:

a. Hành trình tôn giáo

Thực ra, trước cả khi biết đến khái niệm “tổn thương đứa trẻ bên trong”, mình đã tìm đến tôn giáo. Bởi mình luôn tin: cơ thể mệt thì có thể nghỉ trên giường, nhưng khi linh hồn mỏi mệt, nó cần một chỗ để nương tựa.

Tôn giáo với mình không phải là mê tín, càng không phải sự yếu đuối. Nó giống như một chiếc la bàn, giúp mình không lạc lối trong hành trình sống. Mỗi tôn giáo đều có những quy tắc đạo đức, những lời nhắc nhở về lòng nhân ái, về sự bao dung. Và mình tin, niềm tin nào cũng tốt, miễn là ta thực hành nó trong đời sống hàng ngày, chứ không chỉ dừng ở niềm tin. Tôn giáo dạy mình một điều giản dị nhưng sâu sắc: muốn trao yêu thương ra ngoài, trước hết phải học cách yêu thương và chấp nhận chính mình.

b. Thiền, Yoga và kết nối với thiên nhiên

Mình không phải là người thực hành thiền một cách chuyên nghiệp. Với mình, thiền đơn giản chỉ là nhắm mắt lại, lắng nghe hơi thở, rồi tưởng tượng mình quay về tuổi thơ, dịu dàng ôm lấy đứa trẻ năm nào. Mình thì thầm với nó rằng: “Ba mẹ không phải không thương mình, chỉ là ba mẹ có những khó khăn riêng, và có thể tình thương ấy được thể hiện theo một cách khác.”

Bên cạnh thiền, mình tìm đến Yoga như một sự bù đắp dịu dàng cho cả thân và tâm. Mỗi động tác chậm rãi, mỗi hơi thở sâu đều như một lời nhắc nhở rằng cơ thể này xứng đáng được yêu thương. Yoga không chỉ giúp mình khỏe khoắn hơn mà còn dạy mình kiên nhẫn, dạy mình biết lắng nghe những giới hạn và sự thay đổi bên trong bản thân. Có những buổi sáng, khi mặt trời vừa lên, mình trải thảm tập giữa không gian yên tĩnh, cảm nhận từng tia nắng ấm rọi xuống da thịt, thấy mình như đang được tiếp thêm sinh lực mới.

Những lúc mệt mỏi sau giờ làm, mình thường tìm đến công viên, ngồi một mình giữa những hàng cây xanh mát. Thật may mắn vì ở Úc, công viên nhiều vô kể, và thiên nhiên lúc nào cũng rộng mở, như muốn ôm lấy những tâm hồn đang chênh vênh. Ở đó, giữa tiếng gió, mùi cỏ cây và bầu trời bao la, mình cảm thấy lòng mình được xoa dịu, nhẹ nhõm hơn, như vừa được gột rửa sau một ngày dài.

c. Thực phẩm

Mình hạn chế ăn thịt động vật, thay vào đó kết nối nhiều hơn với thực vật. Dinh dưỡng từ rau củ không chỉ giúp cơ thể nhẹ nhàng, mà còn khiến tâm trí mình trong trẻo hơn, giống như một cách tôn trọng cả cơ thể lẫn tự nhiên.

d. Làm bạn với trẻ nhỏ

Mình ở với hai đứa cháu con của em gái mình, chính chúng là cầu nối để mình học lại cách yêu thương. Chăm sóc chúng những lúc ốm đau, chơi cùng khi vui, an ủi khi buồn, mình dần dần trưởng thành hơn. Cũng nhờ chúng, mình nối lại mối quan hệ với mẹ, học cách nhìn mẹ bằng ánh mắt bao dung hơn – rằng mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng có những giới hạn và sự lựa chọn riêng.

4.Lời kết

Nhìn lại, mình biết ơn buổi trò chuyện hôm ấy – cuộc nói chuyện tưởng chừng thoáng qua với bạn bốc bài Tarot đã mở ra cho mình một cánh cửa lớn. Nếu không có ngày đó, có lẽ mình vẫn tiếp tục sống trong vòng lặp của tổn thương và khép kín.

Giờ đây, cuộc sống không quá hoàn hảo, nhưng tâm hồn mình đã dần tìm được sự an nhiên. Và mình tin, bất kỳ ai cũng có thể đi qua hành trình chữa lành, chỉ cần bạn dám đối diện, dám ôm lấy đứa trẻ bên trong mình bằng tất cả sự dịu dàng.